Sau ngày giải phóng đất nước 1975, thống nhất nhưng lòng người chưa thống nhất, triệu người miền Nam lần lược bỏ quê hương đi tìm đất nước tự do, trong đó có Hương Trầm. Chiếc tàu đưa chúng tôi đến xứ Ấn, rồi…đến năm 1980 chúng tôi chia tay để anh được đi Paris học. Bài thơ dưới đây mô tả thời gian, không gian và sự nghiệp của cuộc đời Anh.
CÁNH HOA RƠI !!! <Tác giả: Hương Trầm Anh>
Nghe Video: Lòng người chưa thống nhất
Ra đường gặp cánh hoa rơi,
Đưa tay hứng lấy củ người mới ta,
Tìm trong khắp cõi người ta,
Ai người quân tử dìu ta giữa dòng....
Chuyện rằng một cuối mùa đông,
Chuyến tàu định mệnh theo dòng đời trôi,
Hồi hương xứ Ấn xa xôi,
Nào ai biết được xứ người quê ta,
Tiếng cười tiếng nói màu da,
Curry chưa nếm vậy mà hồi hương...
Chuyến bay cuối lắm sầu vương,
Vì đâu nên nỗi tìm nương quê người,
Tân Sơn Nhất chẳng tiếng cười,
Người thân đưa tiễn người đi quên về,
Lệ rơi vương bước từ ly,
Lên tàu rời bỏ những gì luyến thương,
Chuyến bay cuối đón hồi hương,
Gặp cơn bão lớn phi trường khó khăn,
Phi cơ đổi hướng qua đêm,
Bombay chuyển tiếp sáng yên quay về,
Phi trường Madras gần kề,
Nhìn xuống phi đạo khác nào đồng hoang,
Quạ đen, bò bước lang thang,
Khi vào đến trại cũng vào giữa trưa,
Bữa cơm dọn sẵn bữa trưa,
Dùng xong xe đón đưa về tạm cư,
Đây là vùng đất hoang vu,
Dưới bóng cổ thụ mấy hàng nhà tranh,
Không giường không cửa không mành,
Rắn rit bò cạp hoành hành khốn nguy,
Thật là cảnh bất khả thi,
Chấp nhận số phận chỉ vì Tự Do,
Trời vừa sáng chim líu lo,
Hòa với tiếng hú nhỏ to từng đàn,
Khỉ hoang chạy nhảy khắp làng,
Vào nhà phá phách ngoài đàng hét la,
Mỗi ngày có phát cơm trưa,
Chỉ có cơm trắng thiếu thừa tự toan,
Thời gian chờ đợi năm hôm,
Người thân tới đón nhận thân đưa về,
Số còn lại đến làng quê,
Karaikan quận có làng Neru..(Nerunaga)
Hồng thập tự giúp tạm cư,
Phát cho mỗi hộ tiền Ruby ba nghìn (3.000)
Coi như sống chết mặc tình,
Một lần giúp đỡ tự mình mình lo,
Bơ vơ đất rộng người thưa,
Việc làm ngôn ngữ còn chưa tỏ tường,
Bơ vơ lạc lõng trăm đường,
Nhớ về quê mẹ đoạn trường lòng đau,
Cùng chung số phận gặp nhau,
Tựa nương hôm sớm ghép vào thành đôi,
Nghĩ rằng anh sớm mồ côi,
Còn tôi thiếu phụ gãy đôi giữa đàng,
Cùng nhau xây dựng gia cang,
Vượt qua gian khổ tìm đàng tương lai,
Nghề nghiệp anh trắng đôi tay,
Gia sản anh chẳng có hai bộ đồ,
Cũng may tôi biết thêu may,
Có trường chịu trả dạy nghề thêu tay,
Mỗi tháng tám mươi Ruby,
Thêm vào mấy chiếc áo dài khăn thêu,
Còn anh thanh thản sớm chiều,
Đi chùa hợp bạn gặp nhiều khó khăn,
Bạn bè gạt hết tiền nong,
Giận hờn nên đã vào vòng hiểm nguy,
Cũng may còn chỗ khả thi,
Phụ huynh quý mến nên thì cho qua,
Mạng người một nghìn Đô la,
Ở trên xứ Ấn quả là khả thi,
Tiền tuy lớn nghĩa khắc ghi,
Đây là chữ Đức vượt thì nguy nan,
Con chưa tròn tháng lên đàng,
Hàng trăm cây số giúp chồng thoát nguy,
Tìm đường để anh ra đi,
Châu Âu điểm đến ấy thì tương lai,
Trời thương bỉ cực thới lai,
Đưa anh tìm thấy tháng ngày yên vui,
Đến năm một chín tám mươi (1980),
Liên lạc gặp bạn muốn về Paris,
Tiến thân anh chọn đường đi,
Mười năm hứa hẹn sẽ thì thành công,
Ba năm rèn luyện cho thông,
France lưu loát thành công bắt đầu,
Cao học rồi sẽ qua mau,
Luận án Tiến sĩ khoa vào ba năm,
Tóm lại khoảng tám chín năm,
Nhưng tôi hứa trọn mười năm đợi chờ,
Một mình nuôi bốn con thơ,
Tháng năm mong đợi giấc mơ đá vàng,
Thời gian qua đã chín năm,
Ngày về tay trắng than rằng chẳng may,
Thôi thì ta có đôi tay,
Chúng ta cố gắng phen này vượt qua,
Theo anh sang Pháp song pha,
Cùng nhau gây dựng chắc là thành công,
Bạn bè công việc đàn ông,
Nghiên cứu lịch sử là lòng ước mơ,
Yêu dân tộc yêu quê Chăm,
Một chín tám mươi bốn là xong bước đầu,
Bước vào tài liệu Hoàng gia,
Anh với anh Đủ có thầy PB Lafont,
Con đường nhiều lúc long đong,
Thương chồng tôi chẳng trách hờn thở than,
Thành công thất bại hèn sang,
Âm thầm ủng hộ cho chàng bước đi,
Nào ngờ một mối tình si,
Bảo rằng vì muốn vớt thì sang sông,
Sang sông rồi lại hoài mong,
Đưa hơi thăng tiến hóa rồng nhập môn,
Ở đời không dại thì khôn,
Còn tôi tin tưởng nên tồn tại ngu,
Bốn mươi năm chẳng thừa dư,
Hy Sinh mấy kiếp lòng tu mấy đời,
Giờ thì thanh thản thảnh thơi,
Không nhà không nợ không chồng không thương,
Không buồn không hận không vương,
Cuộc đời vốn dĩ vô thường mà thôi,
Sống sao cho dạ thảnh thơi,
Sống sao cho khỏi người đời rẻ khinh,
Cho dù hai chữ nhục vinh,
Chẳng màng thể sự giữa mình với ta,
Thân còn ở cõi giới ba,
Hồn nơi thiên thượng tâm ta vĩnh hằng.
Chúc sa-ai được yên lành,
Tràn đầy hạnh phúc đạt thành vạn an,
Mai sau có dịp ghé ngang,
Đưa tay nhặc cánh Hoa tàn năm nao,
Chuyện tình xưa đã trót trao,
Xin Ai trả lại chôn vào thiên thu...
Bà mẹ Chăm...
Belgium, 3 March 2021..
Red Rose fall