Nguồn Facebok: Quỳnh Như
Sau khi ngôi chùa thôn Bình Minh đóng cửa được 3 đêm, kết thúc Ramưvan, tối hôm đó tôi và con trai đi ngang qua chùa vào ban đêm khuya. Chùa Bình Minh thật tối om, vừa đến chùa, tay chân tôi nổi da gà và lạnh cả người. Lúc đó con trai tôi hỏi, “ai đang bên trong chùa giờ này hả mẹ, con nghe tiếng ai đó”?
Tay chân tôi bủn rủn khi con trai hỏi, tôi cố gắng trả lời, chắc cặp tình nhân nào dắt nhau vào trong chùa làm bậy.
Tôi nghe tiếng xì xào vọng lại không phải 2 người, mà rõ ràng tiếng gọi nhau của nhiều người.
Tôi sợ quá kéo tay con đi nhanh. Con trai tôi bị tụt một chiếc dép, nó bảo dừng lại lấy, tôi im lặng kéo tay con đi nhanh bỏ lại phía sau một chiếc dép.
Tôi không dám ngoảnh mặt nhìn lại đằng sau, thở hổn hển đi nhanh về đến nhà. Tôi liền bật đèn sáng khắp phòng khách, bật đèn phòng ngủ, … tim tôi đập nhanh vài giờ sau mới ổn và tôi đã ngủ thiếp đến sáng.
Trưa ngày hôm sau, tôi đi ngang qua nhà anh Chương ở gần chùa, tôi kể cho anh Chương nghe, anh Chương cười và kể “Hôm trước khoảng 1 giờ sáng, tôi ngủ dậy đi ra tiểu bên trước nhà, tôi thấy trong chùa có đèn sáng màu đỏ di chuyển qua lại. Lúc đầu tôi nghĩ ai đó giờ này khuya rồi mà vẫn còn bên trong chùa. Lúc sau nghe tiếng chửi nhau vẳng lại, tôi bị ù tai vừa nghĩ hay là ma, mà ma Chăm hay ma Việt? lúc này tôi cũng lạnh người, tôi liền quay vào nhà ngay và bật đèn sáng, vợ tôi la lên sao anh lại bật đèn sáng trong giờ ngủ, tôi im lặng và rợn người”.
Nghe anh Chương kể tôi liên tưởng giống câu chuyện của tôi tối hôm qua, thật đáng sợ khi đi ngang qua chùa Bình Minh vào ban đêm. Chùa xây to mà không có đèn sáng.
Hình 1. Chùa thôn Bình Minh bị yểm bùa Âm-Dương Bát Quái